Sau khi bò lên bờ, nhím biển Hoàng Kim xác định mục tiêu rồi bò về phía kim tử tháp nhím biển.
Lần này không cảm nhận được Vệ Tô tồn tại, có lẽ đã không có ai tới ngăn cản nó hưởng dụng vật tế mĩ vị nữa rồi.
Sau đó, Ôn Văn đứng trong con đường nhỏ mà nó phải đi ngang qua, hơi thở cấp Tai Nạn trung tự không chút che giấu tỏa ra.
Nhím biển Hoàng Kim ngừng lại, trạng thái của nó nháy mắt thay đổi, trở nên cực kỳ nguy hiểm và cuồng bạo, nó đang ra oai với Ôn Văn.
Vệ Tô tuy đáng ghét nhưng thật sự không có uy hiếp, nhưng Ôn Văn thì khác, Ôn Văn có thể mang tới nguy hiểm tới tính mạng nó!
Đứng ở trước mặt thứ này, Ôn Văn mới cảm giác được cảm giác đè ép mà nó mang tới.
Một sinh vật to như một căn nhà, trên người toàn là cây giáo nhọn, còn tỏa ra hơi thở phú quý làm người ta có cảm giác đặc biệt chấn động.
Quái vật lớn hơn nó Ôn Văn đã từng gặp rồi, nhưng thân thể như được đổ đúc từ hoàng kim làm con quái vật này có một kiểu mị lực khác.
Ôn Văn chớp chớp mắt, sau đó rút thanh kiếm dài hàn băng.
"Trước thử một chút xem sao..."
Kiếm khí lạnh lẽo gào thét phóng tới nện vào trên người nhím biển Hoàng Kim, hơi lạnh bùng nổ đông kín toàn bộ mặt đất và phần gai nhọn của nhím biển tiếp xúc với mặt đất.
"Đòn tấn công này đã là quá chậm nhưng nó vẫn không tránh né, hiện giờ hẳn là nó không thể nhúc nhích được..."
Con ngươi Ôn Văn hơi co rút, chỉ thấy gai nhọn của nhím biển Hoàng Kim hơi động một chút, chấn nát tất cả băng tuyết, sau đó thay đổi phương hướng bổ nhào về phía Ôn Văn, giống như một chiếc xe lu nghiền nát tất cả mọi thứ ở trên đường!
"Lực phòng ngự thực mạnh, kiếm khí hàn băng của mình thế mà không lưu được chút dấu vết nào trên da nó... là có khả năng kháng đòn tấn công hệ băng hay chỉ đơn thuần là cứng rắn nhỉ."
Ôn Văn thu lại kiếm hàn băng, lấy ra đá đánh lửa đặt bên miệng, sau đó búng tay một cái, dùng năng lực của dê yêu hút dưỡng khí, phà một hơi thở về phía nhím biển Hoàng Kim.
Ngọn lửa nóng rực giống như một con rồng lửa bao lấy nhím biển Hoàng Kim, toàn bộ con nhím biển Hoàng Kim trông giống lư lò luyện.
Nhưng rất nhanh nhím biển Hoàng Kim đã xua tan ngọn lửa, sau đó chợt tăng tốc vọt tới bên cạnh Ôn Văn, một cây gai nhọn quét ngang tới.
Ôn Văn cố tình muốn thử sức của nó nên không tránh né, chỉ trực tiếp để găng tay Tai Ách xuất hiện, dùng tay mình chống đỡ gai nhọn kia.
Gai nhọn đập vào cánh tay Ôn Văn, trong vẻ mặt kinh ngạc của anh hất anh bay ra ngoài, đập nát một tảng đá mới ngừng lại được.
Ôn Văn không chút tổn hại từ trong mớ đá nhảy ra, nhìn con nhím biển khổng lồ này, trong mắt lộ ra kinh dị.
"Thứ này không chỉ có lực phòng ngự mạnh đến biến thái mà sức cũng rất mạnh... có điều hành động của nó quá chậm, bằng không thật sự rất khó đối phó."
...
Trong doanh trại Hiệp Hội Thợ Săn trên sườn núi, trước hai chiếc kính viễn vọng có hai nhân viên hỗ trợ quan sát thị trấn, có điều bởi vì sương mù nên bọn họ thật ra cũng không thấy được gì.
Ban đêm đám nhím biển sẽ phủ kín mặt đất, vì thế bọn họ họ chỉ có thể đóng quân trên ngọn núi nhỏ này.
Đột nhiên một nhân viên hỗ trợ cảm nhận được trong làn sương mù dày đặc kia tựa hồ có thứ gì đó va chạm kịch liệt, ngay cả làn sương mù cũng bị quấy nhiễu, trong thị trấn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn vừa định ấn thiết bị cảnh báo thì đã bị đẩy nhẹ một cái, một nữ thợ săn mặc đồng phục bó sát người đặt mắt phải trước ống nhòm, sau đó trên mặt kính trước ống nhóm hiện lên một con mắt màu vàng ươm!
Lúc này năm thợ săn thủ ở nơi này toàn bộ đi ra khỏi phòng, vẻ mặt nghiêm nghị, bọn họ đã phát hiện hơi thở cường giả cấp Tai Nạn va chạm trước cả nhân viên hỗ trợ kia!
"Đỗ Tiểu Nhuyễn, tình huống bên đó thế nào?" Tiểu đội trưởng đội thợ săn có vóc người tam giác trầm giọng hỏi.
Ừm... thân hình của người này không phải tam giác ngược, thật sự là hình tam giác.
"Con nhím biển cấp Tai Nạn kia lại xuất hiện, chẳng qua lần này khác với trước kia, người chiến đấu với nó không phải bóng đen kia nữa mà là một cường giả cảnh giới Đồng Hóa xa lạ!"
Nữ thợ săn Đỗ Tiểu Nhuyễn dùng giọng nói mềm mại, ánh mắt của cô có thể nhìn thấu làn sương mù dày đặc kia.
Người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa xa lạ...
Vẻ mặt của Tôn Nhạc lại càng nghiêm nghị hơn: "Là người của chúng ta à?"
Đỗ Tiểu Nhuyễn do dự một chút mới nói: "Hẳn là không phải, hiệp hội không tuyên bố nhiệm vụ nhím biển Hoàng Kim cho siêu thợ săn, hơn nữa hơi thở của người kia có chút đáng sợ, không giống người tốt."
Mỗi ngày nhím biển Hoàng Kim sẽ lên bờ hai tiếng, cũng không phá hư thứ gì, hơn nữa theo tiểu đội chữa bệnh quan sát thì nó không có liên quan tới trận dịch bệnh này, thậm chí cũng vì nó nhiều lần lên bờ mà bệnh tình của bệnh nhân mới trì hoãn được một chút.
Vì thế sau khi báo tình huống xong, thái độ của cấp trên đối với con nhím biển kia là tạm thời không để ý tới, trước tiên quan sát tình huống.
Thịt trên mặt Tôn Nhạc nhồi nhét lại một chỗ, hắn chật vật lấy điện thoại ra nói: "Có người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa xa lạ xuất hiện, chúng ta nhất định phải báo lên hiệp hội, chuyện này đã vượt qua phạm vi xử lý của chúng ta rồi."
Tôn Nhạc vừa mới bấm số xong, đang chuẩn bị báo lên thì đã có một cuộc điện thoại gọi tới, nghe máy xong, vẻ mặt Tôn Nhạc có chút quái dị nói: "Hiện giờ đã có siêu thợ săn nhận nhiệm vụ này rồi, hẳn là người siêu năng đang đánh với con nhím biển khổng lồ kia.
"Biệt hiệu của hắn là --- Ngụy Thám!"
"Kiểu xuất hiện của người này thật kỳ lạ..." Đỗ Tiểu Nhuyễn than thở nói.
...
Sau khi phát hiện bóng dáng nhím biển Hoàng Kim thì Ôn Văn đã nhận nhiệm vụ này.
Nếu anh đã quyết định sử dụng thể chất quái vật thì tự nhiên không cần phải che giấu nữa.
Sau khi cứng đối cứng với con nhím biển Hoàng Kim này vài lần, trên người Ôn Văn đã dính đầy bụi bẩn, mà con nhím biển Hoàng Kim kia thì không có chút tổn hại nào!
Lớp xác ngoài của nó quả thực đã mạnh tới độ biến thái, phần lớn đòn tấn công của Ôn Văn không có tác dụng với nó.
Có điều nó cũng không phải vô địch, nói đến cùng thì nó cũng chỉ là một con nhím biển mà thôi.
Trải qua trận chiến chính diện trước đó, Ôn Văn đã nắm rõ toàn bộ đặc tính của con nhím biển này, tuy khó chơi nhưng cũng không phải không có cách nào đối phó, anh không phải loại gà bệnh như tên Vệ Tô kia, giết một con nhím biển mà hơn mười ngày cũng không làm được.
Sợi tóc đen ở sau đầu Ôn Văn bắt đầu dài ra, có điều không trực tiếp tấn công con nhím biển này mà lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng, giống như đang bện thành một cái lưới lớn.
Với chỉ số thông minh của nhím biển Hoàng Kim thì chưa đủ để phát hiện âm mưu của Ôn Văn, nó vẫn như cũ cồng kềnh lao tới chỗ Ôn Văn, dùng gai nhọn mạnh mẽ của mình phá hỏng địa hình.
Sau khi Ôn Văn bố trí xong xuôi thì không né nữa, anh đứng trước mặt nhím biển Hoàng Kim, cười lạnh nhìn nó.
Nhím biển Hoàng Kim lao thẳng tới chỗ Ôn Văn, nhưng lao lao một hồi thì nó dừng lại, bất động.
Cũng không phải nó muốn dừng lại, mà là mỗi gai nhọn trên người nó đều bị tóc đen quấy lấy, mớ tóc đen này đã làm nhím biển khổng lồ không thể động đậy!
Sức của Ôn Văn có chút chênh lệch với con nhím biển này, nhưng trói buộc mà Ôn Văn dùng để tròi con nhím biển này lại thì không phải sức của chính anh!
Tóc đen quấn quanh núi đá, cây cối, phòng ốc ở xung quanh, thậm chí là chui vào trong mặt đất rồi chui ra, tạo thành một cái lưới lớn không thể nào rung chuyển buộc chặt trên người nhím biển.
Nhím biển muốn cựa quậy, muốn kéo đứt sợi tóc cứng rắn của Ôn Văn thì cần phải có sức lay chuyển hết mọi thứ xung quanh.
Hiện giờ, thắng bại đã rõ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo